Qua tìm hiểu, tôi biết anh Đinh Công Minh - chủ nhiệm Câu lạc bộ Văn nghệ xung kích, với giọng hát trời phú luôn làm tôi thắc mắc "Tại sao anh không theo con đường nghệ thuật ? Anh lại lựa chọn nghề y vất vả và gian nan thế này?". May mắn có cơ nội tiếp xúc và làm việc cùng anh, rồi qua những câu chuyện được nghe kể về anh, tôi đã có câu trả lời cho riêng mình và càng thêm ngưỡng mộ con người ấy! Năm nay đã là năm thứ 6, vẻn vẹn mấy tháng nữa thôi là anh đã ra trường, mọi vất vả khi phải trăn trở lo lắng cho Câu lạc bộ, mọi khó khăn với những chương trình lớn mà bộn bề với thi cử sẽ không còn theo anh nữa. Văn nghệ xung kích - không thể không dành từ "khâm phục" cho các bạn, những chiều học về tôi lại thấy chiếc loa nhỏ với những bước chân uyển chuyển, những đôi tay mềm dẻo tựa búp măng non. Văn nghệ xung kích với những tiết mục văn nghệ quá đặc sắc và kĩ thuật. Từ những chương trình nhỏ đến lớn, Văn nghệ xung kích luôn luôn sẵn sàng. Một lần thấy anh mệt rã rời, thở không ra hơi ngồi gục xuống đất khi tập xong văn nghệ, tôi lại gần đưa anh chai nước:
- Anh có mệt không?
- Có chứ!
- Anh có thấy vất vả lắm không?
- Đương nhiên rồi!
- Vậy sao anh còn tham gia?
- Vì bọn anh là những con người cùng chung đam mê, nhạc cất lên sẽ vô tư cùng nhau ca hát, chỉ cần nhìn nhau cũng có thể phiêu những động tác giống hệt, khán giả vỗ tay là những sự động viên trả ơn lớn nhất của bọn anh rồi, anh tham gia vì đam mê, anh luôn luôn cố gắng hết mình để đưa đến cho các khán giả yêu quý những tác phẩm chất lượng nhất! Ca hát ,nhảy múa hay nói đúng nhất là văn nghệ sẽ làm cuộc đời này vui vẻ hơn mà.
Rồi tình cờ một lần khi tôi đi ngang qua văn phòng, trời cũng đã khuya khi tiếng ho như xát muối vào cổ họng không dứt đã làm tôi không khỏi tò mó ngó vào xem qua khe cửa còn sáng. Anh! Với cái khăn quấn cổ, với cốc nước bên cạnh và mẩu giấy trên tay: anh đang tập hát chèo để chuẩn bị cho khai giảng. Động viên anh, nhắn anh về ngủ sớm, ấy thế nhưng anh bảo rằng sắp khai giảng rồi, còn cả đêm nhạc chào tân sinh viên nữa, không thể để bị sai sót gì được. Và rồi anh tiếp tục, mặc cho cổ họng như cố gắng cất lời nhưng anh làm ngơ không nghe thấy, vẫn hăng say, vẫn miệt mà với bài chèo truyền thống, tiếng hát, tiếng nhạc vọng xa cả một góc trời, sự cống hiến thầm lặng ấy... mấy ai thấy được? Bao năm cống hiến, vất vả quan tâm chăm lo đến các thành viên trong câu lạc bộ, rồi bộn bề với những chương trình lớn, có mấy ai biết sau những gương mặt rạng ngời trên sân khấu ấy ,phía sau ánh đèn là những đêm tập đổ mồ hôi với những chiếc bánh mỳ cắn vội. Với ước muốn đưa phong trào văn hóa văn nghệ gần gũi hơn với các bạn sinh viên y dược, anh đã thành công khi một số lượng đông đảo các thành viên tham gia, đặc biệt vị trí và uy tín của CLB đã khiến bao người phải ngả mũ. Anh ca hát, mọi người yêu quý là anh vui rồi, nhưng anh luôn tin tưởng và yêu quý con đường mà bản thân mình đã chọn, anh sẽ là một Bác sĩ có tài năng nhất trong lòng tôi. Rồi những ngày tháng cuối cùng của thời sinh viên cũng sẽ qua, sẽ là những ngày cuối cùng anh còn được cầm mic trên tay tự hào với logo Trường Đại học Y Dược Thái Bình trên ngực và gửi tặng những bài hát đến những khán giả yêu quý của anh, sẽ là những tháng ngày cuối cùng chúng tôi cảm thấy nổi gai ốc mỗi khi anh cao hứng hát vọng vào văn phòng, sẽ là những tháng ngày cuối cùng những đứa em trong CLB của anh được nghe anh "mắng mỏ ". Biết khi nào mới tìm được anh Minh thứ hai? Bởi vậy, thời sinh viên đẹp lắm và cũng nhanh lắm các bạn ạ, thanh xuân thì có đợi ai bao giờ, bởi vậy hãy trân trọng và sống thật hết mình, như Anh đã trao niềm vui đến với khán giả.